Cuối tháng Bảy – khi cả nước lặng mình tưởng nhớ đến công lao, sự hi sinh của các anh hùng liệt sĩ; tập thể cán bộ, giáo viên, nhân viên Trường THPT Thủy Sơn do cô giáo Nguyễn Thị Thu Hoài- Bí thư Chi bộ, Hiệu trưởng Nhà trường làm Trưởng đoàn đã có dịp về thăm ba địa danh lịch sử thiêng liêng: Ngã ba Đồng Lộc (Hà Tĩnh), Quê Bác Hồ (Kim Liên, Nam Đàn) và Truông Bồn (Nghệ An). Đây không chỉ là chuyến đi về nguồn, mà còn là hành trình đầy xúc cảm, giúp chúng tôi lắng đọng, chiêm nghiệm và soi sáng thêm vai trò, trách nhiệm của người làm nghề dạy học.

Tại Ngã ba Đồng Lộc, chúng tôi đứng lặng trước mười ngôi mộ nằm cạnh nhau – nơi an nghỉ của mười cô gái thanh niên xung phong, tuổi đời còn rất trẻ, đã hiến dâng tuổi xuân cho Tổ quốc. Họ ra đi khi công việc còn dang dở, khi tương lai phía trước vẫn đang rộng mở. Giữa khung cảnh núi rừng Hà Tĩnh yên bình hôm nay, chúng tôi không thể hình dung được nơi đây từng là tâm điểm của hàng ngàn trận bom ác liệt trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Trong không khí trang nghiêm, những lời kể về cuộc sống, chiến đấu và sự hy sinh của các chị khiến chúng tôi rưng rưng, các thầy cô như sống lại những ngày tháng bi tráng của đất nước. Những hình ảnh ấy như một bài học lớn về lòng yêu nước, sự dũng cảm và tinh thần bất khuất mà không sách vở nào có thể truyền tải trọn vẹn.

Rời Ngã ba Đồng Lộc, chúng tôi đến với Quê Bác Hồ – ngôi làng Kim Liên yên bình, giản dị, nơi đã sinh thành ra vị cha già kính yêu của dân tộc. Ngôi nhà tranh đơn sơ, khung cảnh thanh bình như kể lại những tháng ngày thơ ấu của Bác – một người con của quê hương xứ Nghệ, lớn lên trong nghèo khó nhưng mang trong tim hoài bão lớn lao vì độc lập, tự do và hạnh phúc của dân tộc. Trong lòng mỗi thầy cô, hình ảnh Bác không chỉ là lãnh tụ vĩ đại, mà còn là tấm gương sáng về đạo đức, về lối sống giản dị và sự cống hiến trọn đời vì dân, vì nước.

Chặng cuối của chuyến hành trình, các thầy cô đến với di tích lịch sử Truông Bồn. Trong thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước, nơi đây được xem là “tọa độ lửa” – điểm giao thông huyết mạch vận chuyển vũ khí, lương thực, quân nhu từ hậu phương ra tiền tuyến miền Nam. Những năm 1967-1968, Mỹ dồn dập ném bom xuống Truông Bồn để cắt đứt con đường huyết mạch này. Tuy nhiên, vượt qua bom đạn, hàng trăm chiến sĩ thanh niên xung phong, chủ yếu là tuổi đời đôi mươi, vẫn ngày đêm bám trụ, san lấp hố bom, đảm bảo đường thông suốt cho các đoàn xe ra mặt trận. Trong số đó có Tiểu đội 2, Đại đội 317 thuộc Tổng đội TNXP Nghệ An. Vào rạng sáng ngày 31 tháng 10 năm 1968, đúng ngày cuối cùng trước khi toàn đơn vị chuẩn bị rút quân, các chiến sĩ của tiểu đội được phân công ra hiện trường để san lấp hố bom, sửa đường, đảm bảo cho đoàn xe quân sự đi qua. Khi công việc gần hoàn tất, vào khoảng 5 giờ sáng, máy bay Mỹ bất ngờ trút bom xuống Truông Bồn lần cuối. Một trận bom ác liệt đã ập đến. Sau tiếng nổ rung chuyển đất trời, 13 chiến sĩ trẻ đã anh dũng hy sinh. Đất nơi đây từng đỏ rực lửa bom, từng thấm đẫm máu xương của biết bao chiến sĩ. Nghe lại câu chuyện về 13 thanh niên xung phong ngã xuống trong khoảnh khắc sắp hoàn thành nhiệm vụ, chúng tôi thấm thía hơn giá trị của hòa bình hôm nay. Mỗi người trong đoàn đều tự nhủ: phải sống và làm việc xứng đáng với sự hi sinh của các chiến sĩ.

Sau chuyến đi, chúng tôi nhận ra rằng: là những người làm công tác giáo dục, sứ mệnh của chúng tôi không chỉ là truyền đạt kiến thức, mà còn là cầu nối giữa quá khứ và hiện tại. Chúng tôi thấy mình cần nỗ lực hơn nữa trong công tác giảng dạy và giáo dục đạo đức, giúp các em học sinh biết trân trọng quá khứ, yêu quê hương, sống có lý tưởng và trách nhiệm. Chuyến đi khép lại nhưng dư âm còn đọng mãi. Đó là sự biết ơn, lòng tự hào dân tộc và khát vọng tiếp nối ngọn lửa truyền thống bằng chính công việc thầm lặng mỗi ngày trên bục giảng.
Bài viết của Tổ Ngữ Văn-Tiếng Anh